Xã đảo Hòn Tre nằm cách thành phố Rạch Giá (Kiên Giang) hơn 30 km về hướng tây và để đến được đảo phải mất nhiều thời gian ngồi tàu. Cách trở là vậy nhưng có những người trẻ đã dành phần lớn tuổi thanh xuân của mình bám trụ và “gieo chữ” cho trẻ em nghèo nơi đây…
Đảo Hòn Tre nhìn từ xa như một con rùa khổng lồ nổi trên mặt biển
Mùa biển lặng…
Ra thăm đảo đúng vào mùa biển lặng nên chỉ mất chừng hơn 1 tiếng đồng hồ đi tàu đã ra tới xã đảo Hòn Tre. Nhìn từ xa, đảo như một con rùa khổng lồ nổi trên mặt biển. Vì vậy ngoài tên thường gọi, ngư dân địa phương còn gọi đảo này là Hòn Rùa.
Ở Hòn Tre hầu như còn rất hoang sơ, dân cư sống thưa thớt và tính tới nay mới có khoảng 1000 nóc nhà xung quanh đảo. Trên đảo chỉ có một con đường duy nhất chạy đúng một vòng quanh đảo, dài khoảng 12 km. Con đường nằm trong chương trình biển Đông – biển đảo của Bộ Quốc phòng và chỉ mới được hoàn thành vào cuối năm 2008. Đi quanh một số di tích ghi dấu về một làng chài trên đảo đã có từ lâu đời, như Đuôi Hà Bá, Bãi Chén và Động Dừa. Mùa này, có rất nhiều tàu bè từ nhiều nơi tới neo đậu quanh đảo. Theo ngư dân địa phương, tàu bè tới đảo neo đậu nhiều là bởi vì ở Hòn Tre đang xây dựng tuyến đê bao chắn sóng, khi hoàn thành sẽ là nơi tàu bè tránh bão lý tưởng nhất.
Con đường duy nhất chạy đúng một vòng quanh đảo, dài khoảng 12 km
Ông Nguyễn Vũ Phong, Phó Bí thư xã đảo Hòn Tre cho biết, dự án đê chắn sóng tại Hòn Tre là một trong 13 dự án khu trú bão cấp vùng được Thủ tướng Chính phủ phê duyệt, với tổng vốn đầu tư khoảng 160 tỷ đồng. Hiện nay dự án đã hoàn thành khoảng trên 800/1000m chiều dài, ngoài ra các hạng mục kè – bến, khu vực đậu tàu, phao tiêu báo hiệu, trang thiết bị phục vụ cứu hộ cứu nạn,…cũng đã được triển khai. Khi hoàn thành, khu vực xung quanh đảo có thể trở thành bến trú bão cho khoảng 1000 tàu thuyền đánh cá trong khu vực, tạo sự yên tâm cho ngư dân tham gia đánh bắt xa bờ.
Đảo Hòn Tre còn khá hoang sơ, trên đảo chỉ có khoảng 1000 nóc nhà ngư dân sinh sống.
Những người “gieo chữ” trên đảo
Dù đảo còn ít nhiều hoang sơ, cư dân sống thưa thớt và cuộc sống chủ yếu dựa vào ngư nghiệp, tuy nhiên nơi đây lại có một sức hút kỳ lạ đối với những người trẻ.
Sinh ra tại ấp Tân Khánh, xã Tân Thành, huyện Lai Vung (Đồng Tháp) nhưng nặng lòng với biển đảo Kiên Giang, năm 1993 sau khi tốt nghiệp hệ Đại học từ xa Đại học Sư phạm Hà Nội, cô giáo trẻ Lâm Huỳnh Mai đã tự nguyện đăng ký về đảo Hòn Tre. Cô kể, lúc ra tới đảo mọi thứ còn hoang sơ, hoàn cảnh những gia đình ngư dân ở đây rất khó khăn nên con cái của họ cũng thất học, nhiều em đi học đến lớp 3, lớp 4 nhưng cũng lại phải nghỉ học để theo cha, chú đi biển. “Lớp học lác đác học sinh, vận động các em đi học cũng rất khó và mình đã có những phút nản lòng… nhưng may mắn là thời gian ấy mình tình cờ quen một anh y sĩ ở Trạm y tế xã trong những lần đưa đón học sinh qua khám bệnh. Gặp nhau, rồi yêu và tụi mình bám trụ ở đây cho đến giờ”, cô Mai chia sẻ.
Không chỉ có trường hợp cô Lâm Huỳnh Mai, ở trường tiểu học Hòn Tre còn có 6 trường hợp giáo viên tự nguyện xin ra đảo công tác, có cô ra đảo dạy học đến nay đã ngót nghét hơn 20 năm. Trong số đó có cô Hoàng Thị Hoan (52 tuổi) là giáo viên gắn bó với đảo lâu nhất. Tính đến nay cô đã có 24 năm dạy học ở Hòn Tre.
Học sinh trên đảo chủ yếu là con em của các gia đình ngư dân có cuộc sống khó khăn
Mỗi người mỗi hoàn cảnh nhưng những thầy cô giáo trẻ đến với Hòn Tre đều có chung những tình cảm gắn bó với những trẻ em nghèo xóm chài trên đảo. Tình cảm đặc biệt ấy khiến những người tham quan hòn đảo hoang sơ này không khỏi bịn rịn, quyến luyến khi chia tay. Đó cũng là một trải nghiệm thú vị cho những ai đã từng đặt chân tới đây, một nét đẹp hoang sơ của đảo Hòn Tre Kiên Giang.